
Trong một lần viếng thăm cố Mục sư Lê Tự Cam ở Portland, OR. Ông nói với tôi: ”Cảm ơn Chúa cho mục sư Hơn qua Mỹ. Nhưng nếu ông không qua, ở lại Việt Nam biên dịch sách cho mọi người đọc sẽ tốt hơn. Còn bây giờ ông đã đến đây rồi, thì chắc Chúa có một chương trình tốt nào đó cho ông.” Khi tôi còn ở Việt Nam, thì mỗi lần muốn biên dịch một quyển sách phải nhờ đến Mục sư Nguyễn Văn Huệ và các Mục sư khác chuyển sách từ Mỹ về. Còn bây giờ tôi chỉ cần đi lướt qua một lần các quày sách là sẽ thấy nhiều sách quí. Đọc sách và tuyển chọn sách để biên dịch không phải là một công việc dễ dàng giữa một rừng sách báo.
Những bài tôi biên dịch, trước tiên giúp ích cho bản thân. Và chia sẻ ra để mọi người cùng đọc. Blessings!
Đây là một chương sách mà tôi chuyển ngữ nhanh từ quyển The Prayer of Jabez của Bruce H. Wilkinson.
SỐNG VỚI MỤC TIÊU LỚN CHO CHÚA
Xin Chúa mở rộng lãnh thổ/bờ cõi của con! (1 Sử ký 4:10)
Một phần trong lời cầu nguyện của Gia-bê—lời cầu xin có thêm lãnh thổ—là nơi bạn cầu xin Đức Chúa Trời mở rộng/phát triển mục vụ của bạn để bạn có thể tạo ra ảnh hưởng lớn hơn cho Ngài.Từ cả bối cảnh và kết quả lời cầu nguyện của Gia-bê, chúng ta có thể thấy rằng ông có nhiều lời cầu xin hơn là một ước muốn đơn giản để có thêm bất động sản. Ông muốn có nhiều ảnh hưởng hơn, nhiều trách nhiệm hơn và nhiều cơ hội hơn để ghi dấu ấn/tạo ảnh hưởng tích cực cho Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.Tùy thuộc vào phiên bản Kinh Thánh mà bạn đang đọc, từ lãnh thổ cũng có thể được dịch là bờ cõi hoặc biên giới. Đối với Gia-bê và những người cùng thời với ông, từ BỜ CÕI có cảm xúc giống như những từ quê hương hoặc biên giới đối với các thế hệ những người tiên phong của Mỹ. Nó nói về một nơi của riêng mình với nhiều không gian để phát triển. Vào thời của Gia-bê, một phần lịch sử tuyển dân Y-sơ-ra-ên là cuộc chinh phục Ca-na-an của Giô-suê và sự phân chia Đất Hứa thành nhiều phần đất đai cho mỗi chi phái. Khi Gia-bê kêu lên với Chúa, “Hãy mở rộng lãnh thổ của tôi!” ông đang xem xét hoàn cảnh hiện tại của mình và kết luận, “Chắc chắn tôi được sinh ra để làm nhiều điều hơn thế này!” Là một nông dân hoặc một người chăn gia súc, ông nhìn qua phần đất đai mà gia đình đã truyền lại . Ông đưa mắt nhìn xuống các hàng rào, thăm các mốc ranh giới, tính toán tiềm năng—và đưa ra quyết định: Mọi thứ Chúa giao cho tôi chăm sóc, Chúa ơi—hãy mở rộng chúng.
Nếu Gia-bê từng làm việc ở Phố Wall, có lẽ ông đã cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hãy gia tăng giá trị danh mục đầu tư của con.” Khi nói chuyện với chủ tịch của các công ty, tôi thường nói với họ về lối tư duy đặc biệt này. Khi các giám đốc điều hành Cơ đốc hỏi tôi: “Tôi có phải đấu tranh để cầu xin Đức Chúa Trời ban cho/phát triển nhiều công việc kinh doanh hơn không?” câu trả lời của tôi là, “Chắc chắn rồi!” Nếu bạn đang kinh doanh theo cách của Đức Chúa Trời, thì việc xin thêm không những đúng, mà Ngài đang đợi bạn cầu xin. Doanh nghiệp của bạn là lãnh thổ mà Chúa đã giao phó cho bạn.Ngài muốn bạn chấp nhận tầm nhìn này như một cơ hội quan trọng để chạm đến cuộc sống cá nhân, cộng đồng doanh nghiệp và thế giới rộng lớn hơn vì vinh quang của Ngài. Yêu cầu Ngài mở rộng bờ cõi của bạn sẽ mang lại cho Ngài niềm vui.
Giả sử Gia-bê là một người vợ và mẹ, thì lời cầu nguyện có thể diễn ra như sau: “Lạy Chúa, xin nhân lên các ảnh hưởng tốt trong gia đình con, ủng hộ các mối quan hệ quan trọng của con, vì sự vinh hiển của Ngài.” Ngôi nhà của bạn là đấu trường mạnh mẽ nhất trên trái đất để thay đổi cuộc sống cho Chúa. Tại sao Ngài không muốn bạn trở nên cánh tay quyền năng cho Ngài?Bất kể nghề nghiệp của bạn là gì, hình thức cầu nguyện cao nhất của Gia-bê cho nhiều lãnh thổ hơn, có thể giống như:Lạy Chúa và Vua cao cả, xin hãy mở rộng các cơ hội và tác động của tôi theo cách mà tôi chạm đến nhiều cuộc đời hơn vì vinh quang của Ngài. Tôi muốn làm nhiều hơn cho Ngài! Chúa Giê-su dạy, “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, kẻ nào tin ta, cũng sẽ làm việc ta làm; lại cũng làm việc lớn hơn nữa” (Giăng 14:12).
Khi bạn cầu nguyện như vậy, mọi thứ trở nên khá thú vị!
DỊCH CHUYỂN CÁC ĐƯỜNG BIÊN GIỚI
Trong một buổi diễn thuyết kéo dài một tuần cách đây vài tuần tại một trường cao đẳng Cơ đốc giáo ở California, tôi đã thách thức các sinh viên cầu nguyện lời cầu nguyện Gia-bê để nhận được nhiều phước lành hơn và ảnh hưởng lớn hơn. Tôi đề nghị tập thể sinh viên gồm 2000 thành viên đặt mục tiêu mục vụ xứng đáng với một trường đại học tầm cỡ của nó. “Tại sao không nhìn vào quả địa cầu và chọn một hòn đảo,” tôi gợi ý. “Khi bạn chọn được nó, hãy tập hợp một nhóm sinh viên, thuê một chiếc máy bay, sau đó tiếp quản hòn đảo cho Chúa.” Một số sinh viên gầm lên. Một số nghi ngờ sự tỉnh táo của tôi. Nhưng gần như tất cả mọi người đã lắng nghe. Tôi kiên trì. Tôi đã từng đến đảo Trinidad và nhận thấy nhu cầu ở đó, tôi nói với họ. “Bạn nên cầu xin Chúa cho hòn đảo Trinidad, và một chiếc máy bay DC-10 bay đến đó.” Tôi không có người nhận lời/đáp ứng ngay lúc đó. Tuy nhiên, thách thức đã nhắc nhở một loạt các cuộc trò chuyện kích thích. Tôi nhận thấy hầu hết sinh viên đều mong muốn làm điều gì đó có ý nghĩa bằng thời gian và tài năng của mình, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Họ thường liệt kê những thiếu sót của mình về kỹ năng, tiền bạc, lòng can đảm hoặc cơ hội. Tôi đã dành phần lớn thời gian trong tuần đó để đặt một câu hỏi: Nếu Chúa trên trời yêu thương bạn vô hạn và muốn bạn ở trong sự hiện diện của Ngài mọi lúc, và nếu Ngài biết rằng thiên đàng là một nơi tốt hơn nhiều cho bạn, thì tại sao Ngài lại để bạn ở đây? Hết sinh viên này đến sinh viên khác, tôi nhấn mạnh điều mà tôi hiểu là câu trả lời trong Kinh thánh cho câu hỏi đó: bởi vì Đức Chúa Trời muốn bạn bước ra khỏi ranh giới của mình, nhận lấy lãnh thổ mới cho Ngài—có thể là một hòn đảo—và đến với mọi người trong lãnh thổ của Ngài. Chúa đã làm việc. Một tuần sau khi trở về nhà, tôi nhận được một lá thư từ một sinh viên tên là Warren. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy và bạn của anh ấy là Dave đã quyết định thách thức quyền năng của Chúa và cầu xin Ngài ban phước cho họ và mở rộng biên giới của họ. Cụ thể, họ đã cầu nguyện rằng Đức Chúa Trời sẽ cho họ cơ hội làm chứng cho thống đốc bang vào cuối tuần đó. Ném túi ngủ vào chiếc xe hơi của mình, họ đã lái xe 400 dặm đến thủ đô tiểu bang để đập cửa nhà ông thống đốc
Bức thư của họ viết tiếp:Đến tối Chủ Nhật, khi chúng tôi từ Sacramento trở về, đây là điều đã xảy ra: Chúng tôi đã bày tỏ đức tin của mình với hai nhân viên trạm xăng, bốn nhân viên bảo vệ, người đứng đầu Lực lượng Vệ binh Quốc gia Hoa Kỳ, giám đốc Bộ Y tế, Giáo dục và Phúc lợi của bang California, người đứng đầu Đội Tuần tra Xa lộ California, thư ký của thống đốc, và cuối cùng là chính thống đốc.Khi Chúa làm cho chúng ta lớn lên, chúng ta biết ơn Ngài và kinh ngạc về ân sủng của Ngài. Cảm ơn một lần nữa cho thử thách của các sinh viên!Đó chỉ là sự khởi đầu. Trong những tuần và tháng tiếp theo, tầm nhìn về nhiều lãnh thổ hơn đã bao trùm khuôn viên trường. Vào mùa thu, một nhóm sinh viên do Warren và Dave đứng đầu đã thực hiện một dự án truyền giáo lớn cho mùa hè năm sau. Họ gọi nó là Chiến dịch Gia-bê. Mục tiêu của họ: tập hợp một nhóm sinh viên tự lực cánh sinh, thuê một chiếc máy bay phản lực, và—bạn đoán xem—bay đến đảo Trinidad để tham gia mục vụ truyền giáo mùa hè. Và đó chính xác là những gì họ đã làm. Một trăm hai mươi sáu sinh viên và giảng viên đã đăng ký. Vào thời điểm máy bay phản lực cất cánh từ Los Angeles, Chiến dịch truyền giáo Gia-bê với các đội được đào tạo sẵn sàng phục vụ thông qua các vở kịch, các lớp Kinh thánh cho kỳ nghỉ, âm nhạc Cơ đốc và thăm viếng các ngôi nhà trên đảo. Hiệu trưởng trường đại học gọi Chiến dịch Gia-bê là dự án mục vụ sinh viên quan trọng nhất trong lịch sử của trường đại học.Hai sinh viên đã cầu xin Đức Chúa Trời mở rộng khu vực của họ—và Ngài đã làm như vậy! Một lời cầu nguyện nhỏ đã vẽ lại các đường ranh giới và tác động đến cuộc sống của hàng nghìn người.
MỘT YÊU CẦU MANG TÍNH CÁCH MẠNG
Lời cầu nguyện Gia-bê là một yêu cầu mang tính cách mạng. Cũng giống như việc nghe ai đó cầu nguyện, “Chúa ơi, xin ban phước cho con!” Tuy nhiên hiếm khi nghe ai van xin: “Lạy Chúa, xin cho con PHÁT TRIỂN/mở rộng chức vụ!”. Hầu hết chúng ta nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta đã quá đầy đủ rồi. Nhưng trong đức tin, bạn bắt đầu cầu nguyện để được phục vụ nhiều hơn, thì những điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Khi cơ hội của bạn mở rộng, khả năng và nguồn lực của bạn cũng tăng lên một cách siêu nhiên. Ngay lập tức, bạn sẽ cảm nhận được niềm vui mà Chúa cảm nhận được trong lời cầu xin của bạn và sự khẩn cấp của Ngài để hoàn thành những điều vĩ đại thông qua bạn. Mọi người sẽ xuất hiện trước cửa nhà bạn hoặc ở bàn bên cạnh bạn. Họ sẽ bắt đầu nói những điều khiến họ ngạc nhiên. Họ sẽ yêu cầu điều gì đó—họ không chắc là gì—và chờ đợi câu trả lời của bạn.
Cuộc Hẹn Gia-bê
Tôi gọi những cuộc gặp gỡ này là cuộc hẹn Gia-bê. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi yêu cầu một cuộc hẹn. Đó là ở một nơi rất bất ngờ – trên một con tàu ngoài khơi bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi đang đi du lịch một mình, tìm kiếm một công ty du lịch chuyên đưa các nhóm đi vòng quanh Địa Trung Hải, theo dấu chân của các hội thánh đầu tiên. Chúng tôi đã tận hưởng những ngày tuyệt đẹp trên tàu với nhiều thời gian để tôi làm nhiều dự án khác nhau, nhưng tôi ngày càng cô đơn hơn. Buổi sáng chúng tôi neo đậu tại Patmos, hòn đảo nơi sứ đồ Giăng viết Sách Khải Huyền, tôi đã chạm đáy của sự cô đơn.
Tôi ngồi vào một chiếc bàn ở một quán cà phê ngoài trời và gọi một tách cà phê.
Thay vì tham gia tour có hướng dẫn viên, tôi đi bộ quanh các con phố của cảng nhỏ và nói chuyện với Chúa. Chúa ơi, con cảm thấy nhớ nhà và yếu đuối quá. Nhưng con muốn trở thành người hầu việc Ngài. Ngay bây giờ, hãy mở rộng ranh giới của con. Hãy gửi đến nơi đây một người cần con.
Bước vào một quảng trường nhỏ, tôi ngồi vào một chiếc bàn ở một quán cà phê ngoài trời và gọi một tách cà phê. Vài phút sau, tôi nghe thấy giọng một người đàn ông phía sau tôi. “Anh ở trên tàu du lịch à?”
Tôi nhìn lên và thấy một chàng trai trẻ đang đi về phía tôi. “Vâng, tôi là Bruce”, tôi nói. “Còn anh thì sao?”
Anh ấy nói rằng anh ấy là một người Mỹ sống trên đảo, rồi hỏi liệu anh ấy có thể đi cùng tôi không. Anh ấy tên là Terry. Chỉ trong vài phút, anh ấy đã kể hết câu chuyện của mình. Hóa ra, cuộc hôn nhân của anh ấy đang trên bờ vực thẳm. Thực tế, ngày hôm đó là ngày kết thúc. Vợ anh ấy đã nói rằng cô ấy sẽ đi vào buổi tối hôm nay.
Bạn biết tôi đang nghĩ gì vào thời điểm đó, phải không? Được rồi, Chúa ơi. Tôi nghĩ đây là cuộc hẹn của tôi. Và tôi chấp nhận cuộc hẹn này.
“Anh có muốn vợ anh rời đi không?” Tôi hỏi. Anh ấy nói không.
“Anh có muốn tôi giúp anh một vài ý tưởng không?” Tôi đề nghị. Khi anh ấy nói đồng ý, tôi biết đó là sự xác nhận của Chúa về một trải nghiệm khác của cuộc hẹn Gia-bê. Tôi đã dành một giờ tiếp theo để nói về một số nguyên tắc chính trong Kinh thánh cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Terry chưa từng nghe đến một nguyên tắc nào trước đây như vậy.
Khi tôi nói xong, Terry rất nóng lòng muốn cho những hiểu biết mới của mình một cơ hội để cứu vãn cuộc hôn nhân của anh ấy đến nỗi anh ấy đã nhảy dựng lên.
“Nghe này, Terry,” tôi nói, “tôi thực sự muốn nghe mọi chuyện diễn ra thế nào với anh và vợ anh hôm nay. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy đến thuyền trước khi tôi ra khơi và kể cho tôi nghe nhé, được không?”
Terry đồng ý, vẫy tay và rời đi. Đến tối hôm đó, mọi người đã trở lại tàu. Tôi đi dọc boong tàu, chờ đợi. Tôi vẫn cô đơn, hơi bực bội và bắt đầu đoán già đoán non những gì đã xảy ra bên trong Terry khi uống cà phê. Khi thuyền trưởng ra lệnh thổi còi báo hiệu khởi hành, tôi đi về phía sau tàu, nơi thủy thủ đoàn đang bận rộn tháo dây đuôi tàu. Và ở đó, chạy về phía chúng tôi dọc theo bờ biển, một cặp đôi trẻ tay trong tay bước đến. Khi họ đến đủ gần để nhìn thấy tôi trên lan can, họ bắt đầu hét lên, “Bruce ơi. Cảm ơn anh. Mọi sự đã trở lại với chúng tôi.Thành công rồi! Chúng tôi đã ở bên nhau!”
Trong suốt chuyến đi còn lại, tôi vô cùng phấn khích trước những gì Chúa đã làm đến nỗi tôi cảm thấy như mình đang trôi mà không cần sự giúp đỡ của con tàu. Chúa đã sắp đặt một cuộc hẹn cho chàng trai trẻ đó và tôi. Và Ngài đã đưa chúng tôi đến với nhau ngay từ khoảnh khắc tôi cầu xin một cuộc sống ý nghĩa hơn để phục vụ Ngài.
SỐNG THEO PHƯƠNG TRÌNH TOÁN HỌC CỦA CHÚA
Bất kể năng khiếu, trình độ học vấn hay nghề nghiệp của chúng ta là gì, thì tiếng gọi của chúng ta là làm công việc của Chúa trên trái đất. Nếu bạn muốn, bạn có thể gọi đó là sống đức tin của mình cho người khác. Bạn có thể gọi đó là mục vụ. Bạn có thể gọi đó là công việc hàng ngày của mỗi Cơ đốc nhân.
Nhưng dù bạn gọi nó là gì, Chúa đang tìm kiếm những người muốn làm nhiều hơn thế nữa, bởi vì thật đáng buồn, hầu hết những người tin Chúa dường như không muốn sống ở mức độ chia sẻ phước lành và ảnh hưởng này.
Sự miễn cưỡng của chúng ta xuất phát từ việc tính toán đúng, nhưng phép tính của chúng ta lại hoàn toàn sai.
Ví dụ, khi chúng ta quyết định xem Chúa dành cho chúng ta bao nhiêu lãnh thổ, chúng ta giữ một phương trình trong lòng, phương trình này cộng lại thành một thứ gì đó như thế này:
Khả năng của tôi + kinh nghiệm + sự rèn luyện + tính cách và ngoại hình của tôi + quá khứ của tôi + kỳ vọng của người khác = lãnh thổ được giao cho tôi.
Bất kể chúng ta đã nghe bao nhiêu bài giảng về quyền năng của Chúa để làm việc thông qua chúng ta, chúng ta chỉ đơn giản là bỏ qua ý nghĩa của một từ nhỏ bé đó. Chắc chắn, chúng ta nói rằng chúng ta muốn Chúa làm việc thông qua chúng ta, nhưng điều chúng ta thực sự muốn nói là thông qua hoặc kết hợp với Ngài. Tuy nhiên, Chúa nhắc nhở chúng ta cũng giống như lời Ngài đã ban cho người Do Thái khi họ trở về từ nơi lưu đày đến một quê hương bị tàn phá: “Không phải bởi quyền thế hay năng lực, nhưng bởi Thần Ta, Chúa các đạo binh phán vậy” (Xa-cha-ri 4:6).
Chúa của chúng ta chuyên làm việc thông qua những người bình thường tin vào một Chúa siêu phàm, Đấng sẽ thực hiện công việc của Ngài thông qua họ. Điều Ngài đang chờ đợi là lời mời. Điều đó có nghĩa là phép tính của Chúa sẽ giống như thế này:
Sự sẵn lòng và điểm yếu của tôi + ý muốn và quyền năng siêu nhiên của Chúa = lãnh thổ đang mở rộng của tôi.
Khi bạn bắt đầu cầu xin một cách tha thiết-cầu xin-thêm ảnh hưởng và trách nhiệm để tôn vinh Ngài, Chúa sẽ mang đến những cơ hội và con người vào con đường của bạn. Bạn có thể tin cậy Ngài rằng Ngài sẽ không bao giờ gửi đến cho bạn một người mà bạn không thể giúp đỡ bằng sự dẫn dắt và quyền năng của Ngài. Bạn sẽ gần như luôn cảm thấy sợ hãi khi bắt đầu chiếm một lãnh thổ mới cho Ngài, nhưng bạn cũng sẽ trải nghiệm được sự phấn khích tột độ khi Chúa đưa bạn đi cùng trong khi bạn làm điều đó. Bạn sẽ giống như các sứ đồ Giăng và Phi-e-rơ – là những người được ban cho những lời để nói vào lúc họ cần.
MỘT MINH HỌA KHÁC
Một ngày nọ, để đáp lại lời cầu nguyện của Darlene về một chức vụ mở rộng, một người hàng xóm mà chúng tôi hầu như không quen biết đã đến gõ cửa nhà chúng tôi. “Thưa bà,” bà ấy nói trong nước mắt, “Chồng tôi sắp chết, và tôi không có ai để tâm sự. Bà có thể giúp tôi không?”
Ngài sẽ không bao giờ gửi đến cho bạn một người mà bạn không thể giúp được.
Và Darlene đã lắng nghe câu chuyện của người hàng xóm và có lời khôn ngoan giúp đỡ người phụ nữ đáng thương này.
Gần đây, trong một chuyến đi tàu xuyên quốc gia, tôi đã cầu nguyện một lần nữa rằng Chúa sẽ mở rộng ranh giới của tôi. Khi tôi đang ăn trong phòng ăn, tôi đã cầu xin Chúa gửi đến một người cần Ngài. Ngay sau đó, một người phụ nữ ngồi xuống đối diện tôi và nói rằng bà ấy cần hỏi tôi một câu hỏi. Bà ấy biết tên tôi trước đây, nhưng không biết gì nhiều về tôi. Bà ấy trông rất bối rối.
“Tôi có thể giúp gì cho bà?” Tôi hỏi.
“Tôi sợ kẻ phản bội Chúa”, bà ấy trả lời. “Trong năm mươi năm, tôi đã sống trong nỗi sợ hãi rằng tôi sẽ không nhận ra anh ta khi anh ta đến và tôi bị anh ta lừa dối. Lúc đó tôi nhận ra anh ta có các dấu hiệu của Satan.”
Câu chuyện đó từ một người phụ nữ mà chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau dẫn đến một cuộc trò chuyện cảm động và một sự giải thoát tâm linh tuyệt vời.
VỊ TRÍ THỰC SỰ CỦA BẠN
Cầu nguyện cho đường biên giới rộng hơn là cầu xin một phép lạ – đơn giản vậy thôi. Phép lạ là sự can thiệp của Chúa để làm cho điều gì đó xảy ra mà bình thường sẽ không xảy ra. Đó, và không gì khác, là điều mà Gia-bê phải có để vượt qua tên của mình và biến đổi hoàn cảnh của mình.
Bạn có tin rằng phép lạ vẫn xảy ra không? Nhiều Cơ đốc nhân mà tôi đã gặp không tin. Tôi nhắc họ rằng phép lạ không nhất thiết phải phá vỡ quy luật tự nhiên để trở thành một sự kiện siêu nhiên. Khi Chúa Giê-su làm dịu cơn bão, Ngài đã không gạt bỏ quy luật phổ quát – cơn bão cuối cùng sẽ tự lắng xuống. Thay vào đó, Ngài chỉ đạo mô hình thời tiết. Khi Ê-li cầu nguyện để trời ngừng mưa, Chúa đã chỉ đạo chu kỳ hạn hán và mưa tự nhiên.
Tương tự như vậy, quyền năng làm phép lạ của Chúa đã được chứng minh rõ ràng khi biết được nhu cầu của Terry, Ngài đã đưa chúng tôi đến với nhau trên đảo Patmos. Và khi biết được nhu cầu của người phụ nữ trên tàu hôm đó, Ngài đã sắp xếp một cuộc trò chuyện giữa chúng tôi với nhau.
Những phép lạ phấn khởi nhất trong cuộc đời tôi luôn bắt đầu bằng một lời yêu cầu táo bạo là mở rộng vương quốc của Chúa thật nhiều. Khi bạn thực hiện những bước nhỏ, hầu như bạn không cần Chúa. Nhưng khi bạn dấn thân vào dòng chính của các kế hoạch của Chúa dành cho thế giới này – những kế hoạch vượt quá khả năng hoàn thành của chúng ta – và cầu xin Ngài, Chúa ơi, hãy sử dụng con, ban cho con thêm chức vụ cho Ngài! – thì Chúa sẽ giải phóng các phép lạ. Vào khoảnh khắc đó, thiên đàng gửi đến các thiên sứ, nguồn lực, sức mạnh và những người bạn cần. Tôi đã thấy điều đó xảy ra hàng trăm lần.
Chúa luôn can thiệp khi bạn đặt chương trình nghị sự của Ngài lên trước chương trình nghị sự của bạn và thực hiện nó! Thật đáng kinh ngạc, nếu bạn đã cầu nguyện với Chúa để mở rộng ranh giới, bạn sẽ nhận ra câu trả lời thiêng liêng của Ngài. Bạn sẽ có một vị trí đầy ý nghĩa trong cuộc sống đầy các phép lạ.
Mục sư Tiến sĩ Bruce H. Wilkinson
Bruce Wilkinson là một nhà thuyết giáo, diễn giả và nhà văn Cơ đốc giáo người Mỹ nổi tiếng nhất với cuốn sách The Prayer of Jabez. Ông cũng sáng lập Walk Thru the Bible, một tổ chức giáo dục Cơ đốc giáo truyền giáo.
Wilkinson sinh ra tại New Jersey. Ông tốt nghiệp Cao đẳng Kinh thánh Đông Bắc với bằng Cử nhân Nghệ thuật và Thạc sĩ Nghệ thuật, Chủng viện Thần học Dallas và Chủng viện Báp-tít Phương Tây.
Wilkinson bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là giáo sư đại học tại Trường Kinh thánh Multnomah ở Portland, Oregon.
Năm 1976, ông ra mắt “Walk Thru the Bible”.
Sau khi Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, Wilkinson đã đến Nga để giảng dạy kết hợp với việc trình chiếu các bộ phim về Chúa Jesus.
Năm 2002, Wilkinson chuyển đến Nam Phi cùng gia đình và thành lập một tổ chức có tên là “Dream For Africa”. Là một phần của dự án mới này, ông đã khởi xướng “Heart for Africa”, huy động các tình nguyện viên trồng vườn rau sau nhà cho trẻ mồ côi và những người sống trong cảnh đói nghèo. Ông cũng khởi xướng một phong trào tuyển dụng sinh viên đại học để tiến hành đào tạo về AIDS tại các trường trung học.
Wilkinson đã thành lập “Teach Every Nation” (TEN) vào năm 2013. TEN được thành lập để cung cấp “đào tạo sáng tạo, thiết thực và có liên quan đến văn hóa” cho các mục sư và nhà lãnh đạo ở Nam bán cầu. Đào tạo được cung cấp thông qua các chương trình phát sóng đồng thời và các khóa học trực tiếp tại cơ sở đào tạo của TEN nằm trong Khu dự trữ sinh quyển Waterberg ở phía bắc Nam Phi.
Các mục vụ của Wilkinson cũng đã đến Swaziland, một quốc gia mà ông đã cố gắng gặp vua Mswati III nhưng không thành công vào đầu những năm 2000, khiến ông phải quay trở lại Hoa Kỳ.
(Translated by Hon Pham)
The post Đọc sách của Bruce H. Wilkinson appeared first on Hướng Đi Ministries.